097.987.2098 - 024.6294.3068

Nghĩa công nặng hơn tình riêng

13/07/2018

Truyện kể rằng, quân nước Tề sang đánh nước Lỗ. Khi đến chỗ giáp giới, trông thấy người đàn bà một tay bồng một đứa bé, một tay dắt một đứa nữa. Người đàn bà thấy quân kéo tới, liền vội vàng bỏ đứa đang bồng trên tay xuống mà bồng đứa bé đang dắt rồi chạy trốn vào trong núi. Đứa bé kia chạy theo khóc, người đàn bà cứ chạy mà không ngoảnh lại.

Một viên tướng nước Tề trông thấy bắt lại và hỏi:

- Đứa bé mà nhà ngươi bế chạy là con ai? Còn đứa trẻ nhà ngươi bỏ liều là con ai?

Người đàn bà bình thản thưa: “Đứa tôi bế là con anh cả tôi; đứa tôi bỏ lại là con tôi. Tôi thấy quân lính kéo đến, sức tôi không thể bảo toàn được cả hai đứa, cho nên tôi đành phải bỏ con tôi lại”.

Viên tướng nước Tề vô cùng ngạc nhiên, nói: “Con với mẹ tình mẫu tử ruột thịt gắn bó, xót từng khúc ruột. Cớ sao nay bỏ lại còn mình mà bế con của anh chạy, cớ là làm sao?”.

Người đàn bà nói: “Con tôi là “tình riêng”, con anh tôi là “nghĩa công”. Con đẻ tuy đau xót thật nhưng đối với việc nghĩa thì mình không thể ích kỉ tình riêng được. Cho nên tôi đành bỏ liều con tôi mà làm việc “nghĩa”. Tôi không thể nào chịu tiếng “vô nghĩa” mà tiếp tục sống ở nước tôi được”.

Nghe xong, Viên tướng nước Tề dừng quân lại, sai người tâu với vua Tề rằng:

- Nước Lỗ chưa thể đánh được. Quân ta mới đến chỗ cương giới, đã thấy con mụ đàn bà xó rừng còn biết làm điều “nghĩa” chẳng vì “tình riêng” mà hại “nghĩa công”, huống chi là những bậc quan lại, sĩ phu ở trong nước. Xin chủ tướng thu quân về”.

Vua Tề nghe tấu mà cho là phải.

Sau vua Lỗ biết chuyện này, thưởng người đàn bà một trăm tấm lụa và phong cho hai chữ “Nghĩa cô”.

Green Academy Support